Người dịch: Whistle

“Đúng vậy.”

Chu Giáp gật đầu: “Nhưng ta vốn dĩ không định chạm vào ngươi.”

“Cái…”

Nina sững sờ, ả ta còn chưa nói hết câu đã biến sắc, hóa thành mấy tàn ảnh di chuyển trên không trung, lao về những hướng khác nhau.

Tàn ảnh thật thật giả giả.

Cùng lúc đó, một tiếng quát lớn vang lên từ sau lưng Nina:

“Yêu nữ, nạp mạng đi!”

“Xì xì…”

Từng luồng chỉ kình ẩn chứa hàn băng chi lực xé toạc không khí, mấy chục, thậm chí là hơn trăm luồng chỉ kình đồng thời gào thét, bao phủ lấy phạm vi mấy mét.

Băng Phách Kiếm Chỉ!

“Ầm!”

Đá phía sau vỡ vụn, Tô Ác, người không biết từ lúc nào đã ẩn nấp ở đó, gầm lên rồi xông ra.

Tô Ác liên tục búng tay, kình khí bắn ra, điên cuồng truy đuổi từng tàn ảnh, chỉ kình đánh tan mấy tàn ảnh tại chỗ.

Nhưng vẫn có một tàn ảnh chạy thoát.

Nina mặt mày trắng bệch, vừa mới thoát khỏi phạm vi của chỉ kình, còn chưa kịp thở phào, một màu vàng kim đã đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Màu vàng kim này đến từ một cây gậy.

Người cầm gậy là một phụ nữ.

Tiết Tiêu, Tiểu Lang đảo!

Cây gậy trong tay Tiết Tiêu có màu vàng kim, không biết là được chế tạo từ vật liệu gì, chỉ cần nhìn một cái là có thể cảm nhận được uy áp nặng nề.

Tiết Tiêu nhẹ nhàng điểm gậy, dáng người ung dung, hai tay một âm một dương, hai chân tiến lùi, phong thái tông sư.

Chỉ một đòn đơn giản, gió lớn nổi lên, tảng đá cách đó mấy mét ầm ầm vỡ nát, Nina đứng mũi chịu sào, không khỏi dừng lại.

Di Sơn côn!

Truyền thừa hàng đầu của Huyền Thiên minh nội môn, không thua kém gì Tam Công Lục Pháp của Tiểu Lang đảo.

“Rầm!”

Trải qua cuộc tấn công điên cuồng của Chu Giáp và Băng Phách Kiếm Chỉ của Tô Ác, thân pháp của Nina rốt cuộc cũng bị hạn chế, ả ta đành phải đối đầu với cây gậy.

“Thứ Kiếm Tinh Liệt!”

Vô số kiếm khí bùng nổ, giống như lốc xoáy vươn nanh vuốt, gào thét, kiếm khí sắc bén khiến cho thân cây cách đó một trăm mét lặng lẽ nứt toác.

“Di Sơn Côn Trọng Huyền!”

“Rầm!”

Tiếng nổ lớn vang lên, hai người đồng thời lùi lại.

Nina kêu lên một tiếng đau đớn, Tiết Tiêu cũng mặt đỏ bừng, hai tay cầm gậy khẽ run, tay tê dại.

Gió…

Không biết từ lúc nào đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Gió núi gào thét, mặt nước gợn sóng.

Người khổng lồ Bello và người đàn ông tóc vàng đang phi nước đại đột nhiên dừng lại, nhìn bóng người cách đó một dặm.

Người này tóc bạc trắng, râu dài đến ngực, trên mặt có nếp nhăn, nhìn tuổi tác e rằng đã hơn tám mươi, tuổi già sức yếu.

Nhưng sắc mặt của hai người lại rất ngưng trọng.

“Tiết Liệt Đồ!”

“Chính là lão phu.”

Tiết Liệt Đồ, gia chủ Tiết gia đời này, dẫm lên cỏ, thân hình lắc lư theo gió, vuốt râu cười nói:

“Hai vị muốn đi sao?”

“Lão già, ngươi đã sắp chết rồi mà cũng còn muốn nhúng tay vào sao?”

Người khổng lồ Bello bước đến gần, trầm giọng nói:

“Nơi này không phải là Tiểu Lang đảo, ta thấy ngươi chán sống rồi.”

“Haiz!”, Tiết Liệt Đồ lắc đầu:

“Quả nhiên, mấy chục năm không ra tay, danh tiếng của Tiết mỗ ta đã bị người ta quên mất, ngay cả mấy tên tiểu bối cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta.”

“Oro, lão ta đang kéo dài thời gian.”

Người đàn ông tóc vàng nghiêm giọng nói: “Đừng lắm lời với lão ta, e rằng Nina đang gặp nguy hiểm.”

“Cạm bẫy sao?”

Nghe vậy, người khổng lồ Bello trừng mắt, vẻ mặt sốt ruột, gã ta sải bước lao về phía Tiết Liệt Đồ: “Lão già, cút!”

Người khổng lồ Bello có thân hình to lớn, mỗi bước là mấy mét, tốc độ không hề chậm, trong nháy mắt đã đến gần, gã ta vung nắm đấm mang theo sức mạnh khổng lồ.

Sức mạnh khủng bố, tốc độ cực hạn khiến cho không khí trước mặt gã ta giống như mặt nước, từng gợn sóng lan ra.

Gợn sóng nhẹ nhàng, nhưng đi đến đâu, đá vỡ vụn, cây cối đổ xuống, tiếng gào thét giống như sóng thần vang lên.

Tóc, râu Tiết Liệt Đồ bay phấp phới, đối mặt với nắm đấm đang lao đến, ông ta giơ tay lên.

Kim Ngọc Công!

Liệt Thiên Thủ!

“Rầm!”

Mặt đất nơi hai người đang đứng đột nhiên lõm xuống, một cái hố tròn có đường kính hơn mười mét xuất hiện, vô số cây cối bị sức mạnh khổng lồ đánh bay.

“Ừm!”

Người khổng lồ Bello kêu lên một tiếng đau đớn, Tiết Liệt Đồ thì mặt mày hơi tái.

“Loảng xoảng…”

Vô số bụi bặm trên mặt đất nhanh chóng tập trung lại, biến thành một con rồng đất dài hơn mười mét, gầm rú, lao về phía Tiết Liệt Đồ.

Hơn nữa, còn có vô số cỏ cây điên cuồng mọc lên, từng dây leo như thể sống lại, quấn lấy Tiết Liệt Đồ.

Người đàn ông tóc vàng đứng ở phía sau giơ tay lên, gió lốc nổi lên quanh người y, từng lưỡi dao gió mỏng như cánh ve xuất hiện.

“Đi!”

Người đàn ông phất tay, hàng trăm, hàng nghìn lưỡi dao gió lao đi.

Người khổng lồ Bello càng thêm gào thét, Nhai Tí giáp trên người giống như vật sống, điên cuồng run rẩy, một luồng sức mạnh khủng bố từ trên người bộc phát.

“Lão già, chết đi!”

“Chết!”

“Ầm!”

Cuộc chiến của cường giả Hắc Thiết hậu kỳ giống như những con hung thú thời thượng cổ, rừng núi rộng lớn trước mặt bọn họ cũng chỉ là đồ chơi.

Tiết Liệt Đồ nheo mắt, da thịt điên cuồng run rẩy, Nguyên Lực tĩnh tu mấy chục năm kích thích da thịt, Kim Ngọc Công gần đại thành cũng được thi triển đến mức cực hạn.

“Ầm…”

Một lớp ánh sáng màu ngọc bích từ trên người ông ta xuất hiện.

Ánh sáng chảy, Tiết Liệt Đồ giống như tượng ngọc, đấm, đá, chiêu thức tuy rằng đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa sức mạnh vô địch.

Gió núi gào thét.

Thổi qua cửa thung lũng càng thêm mạnh mẽ, thậm chí ngay cả đá to bằng nắm đấm cũng bị gió thổi lung lay.

Bốn người đứng trong thung lũng, ba người vây quanh một người.

“Thì ra là vậy.”

Sắc mặt Nina có chút trắng bệch, nhưng khí tức lại không hề bất thường, ả ta lạnh lùng nhìn ba người, cuối cùng dừng lại trên người Chu Giáp:

“Đây là kế hoạch của ngươi là niên thủ với những người khác để giữ chân ta sao?”

“Nếu như ngươi nguyện ý đầu hàng, ta tin tưởng hai vị này sẽ không ngại để lại một mạng.”

Chu Giáp tay cầm nhuyễn kiếm, thản nhiên nói:

“Nếu như cô nương cố chấp phản kháng, cũng đừng trách bọn ta tàn nhẫn!”

0.50409 sec| 2408.797 kb